Mùa xao xuyến nhớ heo may
Một sáng mùa thu, giữa những bộn bề thường ngày, cô em gửi vào nhóm chung tấm hình gói cốm xanh bọc trong lá sen. Chỉ một hình ảnh nhỏ bé ấy thôi cũng đủ khiến lòng tôi da diết nhớ mùa thu Hà Nội.
Nhớ mùi hương thơm ngọt của cốm mới, nhớ hoa sữa dịu dàng nơi góc phố, nhớ sắc vàng của nắng nhạt len lỏi xuyên qua từng tán cây trên phố, và nhớ những cơn gió heo may se sắt khẽ gọi mùa về. Những điều giản dị ấy, từ ngày tôi rời Hà Nội, đã trở thành miền ký ức thu tinh khôi gọi về những mùa heo may nhớ thương theo năm tháng trôi qua.
Thu xưa hay thu nay vẫn thế, vẫn bắt đầu bằng chút gió sớm mai se lạnh lùa vào mái tóc, thổi đám lá vàng trên hè phố xôn xao. Thu Hà Nội qua bao năm tháng vẫn dịu dàng, đắm say đến nao lòng, đủ để khiến bất kỳ ai từng đặt chân đến nơi này phải rung động. Những con phố dường như khoác lên mình một màu của thơ mộng. Mái nhà phủ rêu phong, nắng hanh hao xuyên qua tán cây bàng đỏ lá, loang lổ vệt nắng dưới hiên đẹp như một bức tranh. Những chiếc xe đạp chở đầy hoa cúc vàng, cúc họa mi hay hoa thạch thảo tím len lỏi qua từng ngõ phố, rực rỡ sắc màu. Những vỉa hè ngập tràn lá vàng rơi, vài bóng dáng thướt tha đi tìm khuôn hình để lưu giữ cho mình những khoảnh khắc thu quý giá. Nơi góc phố quen, bà cụ ngồi bán cốm non, hương cốm quyện cùng hương lá sen thơm ngát như một lời mời gọi ngọt ngào.
Người ta yêu thu Hà Nội không chỉ bởi cái tiết trời dịu nhẹ mà còn bởi những ký ức ngọt ngào không thể phai mờ. Đó là những buổi sáng ngồi nhâm nhi ly cà phê nơi góc phố với bạn bè, nhấm nháp hít hà hương hoa sữa lẩn khuất trong làn gió heo may, ngắm những chiếc lá thu rơi nhẹ giữa thinh không mà cảm giác thời gian như đứng lại. Đó là những chiều thu cuối tuần xách xe đạp thong dong bát phố, nghe gió thu mơn man lên da thịt, thấy đời sống chậm rãi chảy trôi. Đó là những buổi tối ngồi bên hiên nhà nghe tiếng rao đêm nhẹ nhàng vang vọng gợi lên một cảm giác bình yên.
Mỗi mùa thu lại đến dường như luôn mang theo chút vấn vương, hoài niệm. Ai đó có thể đã đi xa, nhưng những mùa heo may ấy vẫn mãi đọng lại trong lòng, như một phần của Hà Nội không bao giờ cũ. Heo may mang về những cảm xúc dịu dàng, gọi tên những ký ức mà có lẽ trong cuộc sống hối hả, ta đã đôi lần lãng quên. Với tôi, thu Hà Nội luôn là mùa của tình yêu và nỗi nhớ. Nỗi nhớ về một thời đã xa, về những năm tháng tuổi thơ nghịch ngợm nay bè bạn đã mỗi đứa một phương trời, về mối tình đầu vụng dại, những cái nắm tay đầu tiên nơi góc phố vắng, những cái nhìn trộm thoáng qua nhưng mãi để lại dư âm. Heo may gọi ký ức tìm về mùa cũ, mùa của một thời thanh xuân, của những hẹn hò bên hồ Gươm lộng gió. Hà Nội mùa thu là thế, vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng, tha thiết, vừa đượm chút buồn man mác khiến người ta càng yêu mùa thu hơn bao giờ hết.
Xa Hà Nội nhưng lòng tôi như vẫn luôn mong nhớ thu về. Một cơn gió nhẹ, một ánh nắng nghiêng, một chiếc lá vàng rơi hay chỉ là tấm ảnh một gói cốm xanh thơm mát bạn gửi cho cũng kiến tôi như được trở về với thu Hà Nội. Về với thu, là về với những năm tháng thanh xuân xanh ngời, với những cảm xúc nguyên sơ nhất khi lòng vẫn còn ngập tràn những ước mơ, hy vọng và cả những yêu thương dạt dào. Bỗng nhớ câu thơ của ai đó, tôi đã đọc và đã thuộc từ rất lâu: "Chiếc lá rơi em biết là thu đến/ Lại một mùa xao xuyến nhớ heo may...”.