Hà Nội văn

Hoa nở trong tối

Lê Ngọc Sơn {Ngày xuất bản}

Mày sinh ra để phá đời tao, mày biết không? Chiếc cốc rơi xuống sàn, vỡ tan như tiếng gào rách ruột từ mẹ tôi, người sinh ra tôi nhưng chưa bao giờ yêu thương tôi đúng nghĩa. Tôi đứng đó, không khóc, không đáp.

Tôi đã quen với điều đó từ lâu. Những cơn thịnh nộ của mẹ như trận bão quật ngã mọi thứ trên đường đi rồi lại biến mất, để lại không gian im lặng và lạnh lẽo.

minh-hoa-2.jpg
Minh họa: Lê Trí Dũng

Mẹ tôi từng là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng theo lời bà ngoại, từ lúc mới lớn mẹ tôi đã lười làm, chỉ thích ăn diện. Bà có một giấc mơ rất thực dụng: Phải lấy được chồng giàu! Năm 20 tuổi bà đi làm ở quán bar của ông cậu dưới thành phố. Ở đó bà gặp người đàn ông đã cho tôi sự sống, người mà trên danh nghĩa là bố tôi, nhưng chưa từng cho tôi tình cha.

Ông ta là chủ thầu xây dựng, có tiền và có... một gia đình. Thời điểm đó ông ta xa vợ đã lâu, có lẽ cũng cảm thấy cô đơn. Với toan tính lạnh lùng, mẹ tôi đã khiến ông ta sa ngã. Có lẽ khi phụ nữ đã cố tình chinh phục thì ít đàn ông nào có thể cưỡng lại. Tuy nhiên, sự gắn kết này chỉ được thời gian ngắn. Khi tôi ra đời thì ông ta tỉnh lại, quyết định trở về với vợ con, cắt đứt liên lạc dù mẹ tôi níu kéo, dọa nạt...

“Cô nghĩ tôi sẽ bỏ vợ con vì cô sao? Tỉnh lại đi!”. Ông ta nói, lạnh lùng. Nhưng mẹ không từ bỏ. Bà mang tôi, một đứa bé đỏ hỏn, đến tận nhà ông ở quê, quăng tôi xuống trước mặt vợ ông: “Đây là con của chồng chị. Chị tính sao?”.

Vợ ông ta đang mang thai và đã mất đứa con trong bụng sau cú sốc đó. Từ khoảnh khắc đó, tôi trở thành “nghiệp báo” - đứa trẻ đã khiến một phụ nữ mất con. Lý do ấy khiến ông ta hận mẹ tôi và luôn lảng tránh tôi như lánh một tai ương. Gia đình ông ta quyết không nhận tôi. Nhưng có lẽ vì thương hại, người vợ đã chu cấp tiền nuôi tôi, như một cách để chấm dứt sự quấy rối.

Mẹ tôi dọn hẳn về xã họ sống, để “tiện giằng co”. Bà nhận tiền trợ cấp nuôi tôi, tiêu xài vào son phấn, lô đề và những cuộc tình chóng vánh. Tôi, đứa con gái nhỏ, không có nổi một bữa ăn no khi đến trường, không có tiền đóng học phí, không có gì ngoài cái danh “con của con giáp thứ mười ba”.

Tôi từng được mẹ dắt đến nhà bố xin tiền. Sau mỗi lần như thế mẹ lại mua cho tôi một món quà. Tôi ngây thơ tưởng mình được yêu thương. Nhưng càng lớn lên tôi càng hiểu, mình chỉ là một con bài trong trò chơi đổi chác của mẹ.

***

Qua năm tháng tôi lớn lên với chút tiền dấm dúi và đồ ăn của bà ngoại. Tôi lớn lên trong tủi nhục. Bạn bè dè bỉu, hàng xóm xì xào. Những câu “đồ con hoang”, “con mẹ nó phá gia đình người ta” trở thành quen tai. Mỗi lần nghe chúng tôi lại cảm thấy lòng mình vỡ nát thêm một chút, như viên đất nhỏ vỡ vụn khi có bàn chân thô bạo giẫm qua. Nhưng rồi nước mắt cạn dần. Tôi chỉ còn lại sự im lặng. Không ai hiểu được sự cô đơn trong lòng tôi khi thấy những gia đình đầm ấm, còn mình chỉ có bóng tối và sự phán xét.

Tôi học điên cuồng, không phải để đổi đời, mà để chạy thoát. Tôi đỗ đại học, lên thành phố, vừa học vừa làm đủ thứ: Rửa bát thuê, giao hàng, dạy kèm... Tiền của mẹ chẳng bao giờ đến tay tôi mà dành cho những tờ giấy ghi số đề. Có lần tôi về quê, không phải thăm nhà, mà là để trả món nợ mẹ đã vay và trốn biệt.

Tôi tốt nghiệp bằng giỏi, có việc làm ổn định. Tôi không trở lại cái vùng quê u tối ấy nữa. Tôi sống, hít thở cuộc đời của riêng mình, dù đầy sẹo nhưng đã lành lặn. Thỉnh thoảng tôi lại ngồi bên cửa sổ, cảm nhận cuộc sống qua từng hơi thở, mộc mạc nhưng tự do.

Rồi tôi yêu, một người đàn ông tốt, dịu dàng, đủ kiên nhẫn để lắng nghe tôi, đủ rộng lòng để ôm lấy tôi. Anh không hỏi quá khứ của tôi, nhưng luôn để tôi cảm nhận được rằng, trong đôi mắt anh, tôi là một phần quan trọng. Lần đầu tiên tôi dám nghĩ đến hai chữ "gia đình".

Nhưng khi gia đình anh biết sự thật, tất cả sụp đổ. Mẹ anh phản đối kịch liệt:

- Con bé đó không có gốc gác, lại là kết quả của một cuộc ngoại tình. Con lấy nó, người ta sẽ cười vào mặt bố mẹ!

- Các cụ ngày xưa đã dạy rồi: Lấy vợ xem tông, lấy chồng kén giống, mở mắt ra con ạ!

Anh nắm tay tôi rất chặt. Tay anh lạnh nhưng lòng tôi còn lạnh hơn. Trong đôi mắt ấy, tôi thấy sự giằng co đến tuyệt vọng. Rồi anh khẽ lắc đầu, rời mắt khỏi tôi như không dám đối diện.

- Anh xin lỗi... Anh... đã nghĩ mình sẽ vì em mà bất chấp tất cả. Nhưng... anh không thể.

Tôi tưởng tượng ra một chiếc cầu mong manh mà tôi đã dốc sức xây, giờ đây tan thành tro bụi chỉ bằng một cái lắc đầu.

- Nếu anh chọn em..., mẹ anh sẽ khóc, còn bố thì nhìn anh như người dưng... Anh không thể chịu nổi.

Tôi chết lặng, nghe từng từ như những nhát kéo cắt rời mọi hy vọng.
- Anh không muốn em phải mang tiếng là người khiến anh mất gia đình. Và nếu vì yêu mà anh để mất họ, thì... có lẽ anh không phải người đàn ông đủ tốt.

Tôi nghe rõ từng từ. Mỗi câu từ anh nói như đóng đinh vào tim tôi. Không phải anh không yêu tôi. Là anh không đủ yêu để chọn tôi thay vì họ.

Tôi cười, một nụ cười mỏng như tờ giấy, khô khốc:

- Em hiểu. Gia đình là điều em chưa từng có. Anh đừng đánh mất nó vì em.

***

Tôi về quê trong một buổi chiều lặng gió. Không về nhà mẹ, mà về nhà bà ngoại, nơi duy nhất từng cho tôi chút ấm áp. Cả không gian như lắng lại, lặng lẽ như một ký ức xa xôi mà tôi đã cố quên đi. Bà ngoại đã mất khi tôi đang mải chạy trốn số phận mình. Căn nhà cũ mốc meo. Tôi mở cánh cửa gỗ kẽo kẹt, từng hạt bụi bay lên như những ký ức ngủ quên. Trên vách, chiếc khăn len bà từng đan cho tôi năm mười tuổi vẫn treo lặng lẽ. Mấy tấm rèm cũ sờn tơi, chiếc ghế gỗ có vết nứt trên tay vịn, nhưng mỗi lần ngồi xuống tôi lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.

Tôi tìm thấy quyển sổ tay sau bếp. Bà từng viết: “Con bé khổ quá. Mình già rồi, chẳng giúp được gì nhiều. Mong nó sống tử tế, thế là đủ”.

Tôi bật khóc, khóc như lần đầu tiên được ai đó ôm vào lòng. Cảm giác ấy ngọt ngào và đau đớn. Những giọt nước mắt không phải vì nỗi buồn, mà vì sự an ủi ẩn sâu trong những lời viết của bà.

Tôi ở lại. Ở lại để làm lại từ đầu. Tôi sửa căn nhà, trồng hoa dọc hiên, thuê đóng một giá sách nhỏ cho bọn trẻ trong xóm. Mỗi sáng sớm, ánh sáng mỏng manh chiếu qua cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua những bức tường cũ làm bừng lên sức sống cho căn nhà. Tôi dạy học miễn phí cho những đứa nghèo, những đứa trẻ có bài vở cần thắc mắc mà bố mẹ chúng vắng nhà đi làm xa. Tôi dạy chúng bằng tình thương, như tôi từng ao ước được ai đó dạy mình, bằng trái tim.

Mỗi ngày, tôi ngồi dưới giàn hoa giấy nghe tiếng gió lao xao, tiếng trẻ con cười đùa. Không khí trong lành và dễ chịu. Tôi thấy lòng dịu lại, như có bàn tay vô hình nào đó đang vuốt ve trái tim sần sùi của tôi.

Một buổi chiều cuối thu, khi tôi đang lau lại bảng trước hiên, tiếng gõ cửa bất chợt làm tôi ngẩng lên. Một người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa, khoảng ba mươi tuổi, dáng cao ráo, gương mặt hiền lành nhưng ánh mắt có chút gì đó xa xăm, như thể có một nỗi niềm chưa thể bày tỏ.

- Chào cô, tôi là Minh. Tôi mới chuyển công tác đến trạm y tế xã. Nghe mấy đứa trẻ kể về lớp học của cô, tôi rất ấn tượng. Không biết tôi có thể vào thăm được không?

Giọng anh ấm, nhẹ nhàng, không vội vã.

Tôi gật đầu, mời anh vào. Ánh mắt anh lướt qua căn nhà, dừng lại ở những bức tường cũ kỹ, chiếc ghế gỗ cũ mòn rồi lặng lẽ quay lại nhìn tôi. Cứ như thể anh còn tìm kiếm một điều gì đó trong chính tôi.

- Cô sống một mình à?

Anh hỏi, một câu hỏi dịu dàng, không muốn làm tôi cảm thấy bị phán xét.

Tôi mỉm cười. Không phải cười vì vui, mà cười vì cảm giác được nhìn nhận một cách bình thường, chẳng có sự thương hại hay ái ngại nào. Chỉ là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, như hai người bạn không cần phải chia sẻ tất cả, nhưng vẫn có thể hiểu nhau qua ánh mắt và sự im lặng.

- Ở đây có nhiều điều đẹp hơn tôi tưởng.

Từ hôm đó, anh thỉnh thoảng ghé qua. Đôi khi chỉ để sửa vòi nước hỏng, mang cho tôi túi chè hay rổ rau sạch. Chúng tôi không nói nhiều nhưng mỗi lần anh đến, căn nhà như sáng thêm một chút. Anh nhấc chiếc ghế cũ kê lại cho chắc, rồi ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào tách trà nóng mà tôi rót. Cử chỉ ấy, giản đơn thôi nhưng khiến lòng tôi ấm như nắng cuối thu.

Anh không hỏi quá khứ của tôi. Và tôi, cũng không còn sợ ánh mắt ai nhìn mình nữa.

Tôi đã ước mình chưa từng được sinh ra. Nhưng giờ đây, khi ngồi giữa khu vườn nhỏ, nghe tiếng chim chiều ríu rít, cảm nhận ánh nắng nhảy nhót trên vách tường loang màu thời gian, tôi biết mình đang sống. Không phải sống để trả giá cho sai lầm của người khác, mà sống để tìm lại phần người đẹp nhất trong mình. Tôi không phải là “cái bóng” của mẹ. Tôi không phải “con của ai đó”. Tôi là chính tôi, người đã đi qua bóng tối và chọn nở hoa.

Ánh sáng không cần rực rỡ. Chỉ cần đủ ấm. Và tình yêu, không cần ồn ào. Chỉ cần đến đúng lúc, đủ bao dung, để tôi biết rằng mình xứng đáng được yêu thương.

Lê Ngọc Sơn