người Hà Nội
-
-
(HNMCT) - Năm 18 tuổi, tôi chính thức “nhập cư” Hà Nội. Hành trang mang theo là chiếc hòm tôn có móc khóa bé xíu, bên trong xộc xệch mấy bộ quần áo cũ, ít sách vở, cuốn sổ chép thơ và lọ muối vừng. Từ tỉnh lẻ lên Thủ đô nên cái gì cũng lạ, cũng rón rén, dè chừng. Chắc bởi vậy nên đám sinh viên ngoại tỉnh chúng tôi hay tụ lại với nhau, thì thầm, ngơ ngác, thảng thốt. Nhìn con đường quá rộng phía trước, không có người thân bên cạnh, đôi lúc không khỏi thấy hoang mang, chống chếnh.