Nơi sen gọi về ký ức
Tháng Năm về, nắng bắt đầu rực rỡ trên khắp ruộng đồng, cũng là lúc những đầm sen quê tôi bừng tỉnh sau giấc ngủ dài mùa đông, tỏa hương ngào ngạt giữa không gian tĩnh lặng của ao hồ.
Tôi nhớ những ngày tháng Năm thuở ấy, khi còn là đứa trẻ thơ thẩn giữa những con đường làng, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước hồ trong veo phản chiếu bầu trời. Mỗi lần đi ngang qua ao sen, tôi đều dừng lại thật lâu, say sưa nhìn những đóa sen trắng, sen hồng e ấp bung nở.

Sáng sớm, khi bình minh vừa hé, tôi theo ông nội ra bờ hồ - nơi những bông sen đang vươn mình đón nắng. Cánh sen trắng tinh khôi, tựa như những đứa trẻ hồn nhiên vươn lên tìm ánh sáng, đầy sức sống. Từ ngày không còn đứng lớp, ông tôi dành hết tâm huyết cải tạo mảnh đất trũng cuối vườn thành một hồ sen nhỏ. Ông bảo: "Làm hồ để mình có cái mà ngắm mỗi sớm mai, cho cháu có chỗ mà nhớ". Có những chiều muộn, học trò cũ của ông ghé chơi, đứng bên bờ hồ mà cứ tấm tắc mãi: “Thầy ơi, hồ sen đẹp như tranh!” - ông chỉ cười hiền, ánh mắt lấp lánh dưới vành nón cũ, còn tôi thấy lòng mình ấm lạ.
Rồi ông bảo tôi nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, mái chèo khua nhẹ đưa chúng tôi ra giữa hồ, nơi sen nở nhiều và đẹp nhất. Tiếng nước vỗ lách tách vào mạn thuyền như một bản nhạc êm đềm của mùa hạ. Mỗi lần thuyền lướt qua, những lá sen khẽ rung rinh, lăn tăn như vẫy chào. Ông dạy tôi cách nhìn vào đài sen để chọn bông tươi nhất. Có khi, thuyền chỉ lặng lẽ trôi, để chúng tôi ngồi ngắm từng nụ hoa hé nở, cảm nhận sự sống đang chầm chậm bung nở trong làn gió nhẹ.
Tôi vươn tay hái một bông hoa, cảm nhận sự mềm mại của cánh sen, nhẹ như hơi thở mùa hạ. Dưới làn nước trong xanh, từng đàn cá nhỏ bơi lấp lánh, đuổi theo ánh nắng lấp loáng. Chúng như những đốm sáng li ti, tinh nghịch và đáng yêu. Cá rô bé xíu lẩn khuất dưới tán lá sen, còn những chú cá chép thong dong luồn lách giữa các nhành hoa, tạo nên những gợn sóng nhỏ xíu.
Mỗi lần nhìn xuống mặt nước, tôi thấy bóng mình lay động theo làn sóng từ mái chèo ông khua, dội nhẹ vào những cánh hoa mỏng manh. Cảnh vật khi ấy như một bức tranh thủy mặc sống động, huyền ảo. Cá bơi như những chiếc bóng mơ hồ, hòa vào không gian tĩnh mịch của hồ sen. Có lúc, tôi thấy mình như hòa tan vào thiên nhiên, là một phần của mặt hồ, của những bông hoa tinh khiết, của những buổi sáng bình yên trôi qua bên ông nội. Những khoảnh khắc ấy cho tôi cảm giác thanh thản vô cùng. Mọi thứ xung quanh như lắng đọng, chỉ còn tiếng nước khẽ vỗ, tiếng gió thoảng qua những lá sen, và giọng ông nội trầm ấm, kể tôi nghe về sự sống, về niềm tin, và những điều giản dị nhưng sâu xa.
Tôi nhớ mãi buổi chiều hè lặng gió năm ấy, lần đầu được bà dạy cách ướp trà sen. Tiếng ve râm ran như ru thời gian chậm lại. Bà ngồi trên chiếc chõng tre dưới gốc cau, mái tóc bạc như mây, đôi bàn tay gầy nhưng khéo léo lạ kỳ. Trước mặt là rổ sen vừa hái lúc sáng, cánh hoa còn ướt sương, thơm nhẹ. Bà tách từng cánh hoa, nhẹ tay như sợ làm tổn thương hương thơm. Bà bảo: “Ướp trà cũng như nâng niu một giấc mơ, phải thật nhẹ nhàng mới giữ được cái hồn của hoa”. Rồi bà chỉ tôi cách lấy gạo sen - những hạt trắng ngà ẩn sâu trong tim hoa, thơm ngọt đến ngẩn ngơ. Gạo sen trộn vào trà mạn, ủ trong những lớp lá sen tươi rồi gói cẩn thận trong hũ sành cũ kỹ được bà gìn giữ từ bao năm.
Mỗi lần mở hũ trà, hương sen lại ùa về, không chỉ là mùi hoa, mà là cả hơi ấm của bàn tay bà, là mùa hè cũ, là ký ức ngồi lặng yên nghe gió thổi qua vườn. Bà không còn nữa, nhưng mỗi lần uống chén trà sen, tôi lại thấy bà đâu đây, trong làn hương nhè nhẹ, trong ký ức dịu dàng không bao giờ nhạt phai.
Dù đi đâu, làm gì, hoa sen vẫn là biểu tượng trong veo của tuổi thơ tôi - là sự thanh tịnh, thuần khiết và vươn lên từ bùn đất. Mỗi mùa sen nở, tôi lại trở về với ký ức ấy, với những buổi sớm bên ông nội, những buổi chiều bên bà, những giấc mơ tuổi thơ ngọt lành và bình yên.