Thằng bạn trợn tròn mắt:
- Má ơi! Phải đợi nàng nhắc mới tặng quà sao cha? Coi chừng mất bồ có ngày!
Thằng khỉ, ai lại chơi trò “khủng bố” nhau vậy. Nhưng gã nghĩ lại thấy hơi... chột dạ. Xưa nay gã vẫn tự hào (lẫn tự tin) rằng người yêu mình chân chất thật thà, rằng người yêu mình nhất quán quan điểm cùng mình, không ưa ba cái chuyện quà cáp màu mè sến súa. Nhưng niềm tin ấy giờ đang lung lay. Quỷ tha ma bắt thằng bạn! Gã nhớ có lần dắt nhau đi chơi, nàng hỏi: “Anh nhớ hôm nay là ngày mấy không?”. Gã đáp tỉnh bơ: “Mười bốn tháng hai chớ mấy. Mà... em hỏi chi?”. Nàng nín thinh. Lần khác đi chung nhằm ngày 8-3. Dừng xe gần một sạp hoa ven đường, nàng kêu: “Ôi hoa đẹp quá anh ơi! Hoa hồng...”. Nhìn cái cách nàng đắm đuối với mấy bó hồng theo chân khách rời đi là ai cũng hiểu...
Đương nhiên ai cũng hiểu, trừ gã!
***
Vậy nhưng giờ xâu chuỗi lại quá khứ thì gã hiểu. Té ra phụ nữ nào cũng như phụ nữ nào. Nàng của gã cũng không ngoại lệ. Khổ thân nàng, vớ phải một tên người yêu đã “củ chuối”, nghèo kiết lại còn hay lý sự ngang phè, chả có mi li gam lãng mạn nào. Chả trách quen nhau một thời gian, bữa đến chơi phòng trọ của gã nàng tế nhị nhận xét:
- Anh tiếng dân văn gì mà từ nói tới làm đều... khô như ngói. Chán òm!
Gã cười hi hi:
- Ướt át chi trời? Văn như anh mới là văn hiện đại: Khô khốc, dữ dằn, thực tế; đâu phải văn... Tự lực Văn đoàn mà đòi bay bướm mộng mơ.
Thằng bạn lết dép đi qua nghe cái giọng hùng hổ cao đàm khoát luận của gã liền chen ngang, giọng rất xỏ xiên:
- Ừ! Cứ “khô khốc dữ dằn thực tế” đi, không thèm bay bướm coi chừng tới lúc... bướm nó bay thì đừng có khóc nhè!
Cái thằng! Bạn bè gì mà toàn chơi kê tủ đứng vào miệng chiến hữu. Chẳng hiểu sao mình thân nổi với nó? Lúc ấy gã mải bực với vụ phá ngang, chặn họng của thằng bạn nên không chú ý nhiều đến ý tứ của câu nói. Giờ thì hiểu. Thôi, “chúng khẩu đồng từ”, chắc vụ này mình sai. Nghĩ lại, gã thấy biết ơn nàng lắm lắm. Cuộc yêu dài đằng đẵng - bốn năm rồi chớ đâu có ít. Ngần ấy năm không một bó hoa, không một hộp quà. Nàng quả là... một vị thánh!
Lần này gã quyết sửa sai. Sửa dứt khoát. Gã sẽ đi mua quà cho nàng. Hôm nay là 10 tháng 2. Món quà Valentine đầu tiên nàng được nhận sau chừng ấy năm yêu nhau. Chắc nàng sẽ cảm động lắm. Thực tình, gã cũng không hiểu nổi bản thân. Xưa giờ tính gã vốn cố chấp. Vậy mà lần này có thể quay ngoắt 180 độ, dũng cảm từ bỏ cái định kiến lâu nay đã được trám xi măng vào tâm thức. Thì ra tình yêu có thể làm nên những điều còn trên cả kỳ diệu.
***
Quà gì đây? Câu hỏi muôn đời với sinh viên là câu hỏi khó - chưa tính tới loại sinh viên nghèo kiết như gã. Lò dò hỏi thăm lũ bạn, chúng tư vấn cho toàn những thứ - hoặc nghe qua thường quá, hoặc giá “trên trời”, sinh viên nghèo như gã không với nổi. Nữ trang, đầm váy hàng hiệu, nước hoa đắt tiền... đương nhiên là chuyện của các đại gia, quên đi. Hoa cỏ hoặc mấy thứ đồ chơi mỹ nghệ - xinh thì có xinh nhưng... vô dụng, cũng bị gã gạt phăng với cái lý do không lợi ích thiết thực. Sô cô la, kẹo bánh? Vụ này là phổ biến nhất, nhưng chính vì phổ biến nên gã thấy nó... hơi bị nhàm. Với lại ăn đồ ngọt nhiều đâu có tốt cho sức khỏe. Tìm mua cho nàng một món đồ gia dụng nào đó có lẽ tốt hơn. Vừa thực tế, sử dụng được lâu, lại không lo “đụng hàng”.
Thế là tranh thủ bữa được nghỉ học sớm, chưa tới giờ làm thêm, gã liền phóng xe qua siêu thị. Nàng mới chuyển nhà trọ, đồ đạc chắc thiếu lung tung. Mua gì bây giờ? Lượn qua lượn lại, đập vào mắt gã là một bộ dao kéo nhà bếp. Hàng inox sáng choang, giá cả cũng vừa túi. Gã nhớ bữa qua nhà nàng chơi nhằm giờ nấu cơm, thấy nàng loay hoay hết gọt bí tới xắt rau với độc một con dao vừa cùn vừa rỉ. Nhưng gã sực nhớ lời thằng bạn: “Quà Valentine người ta kiêng tặng vật sắc nhọn, ngụ ý những vật này có khả năng... cắt đứt tình duyên”. Thật tình, bản thân gã chúa ghét ba trò mê tín vớ vẩn, nhưng thà không ai nói thì thôi, nghe nói rồi lại đâm... hơi sợ. Thôi, gác lại, sẽ mua cho nàng vào dịp khác. Giờ phải tìm ra thứ gì đó “hiền lành” hơn. Nồi cơm điện? Ấm đun nước? Hay... chén đĩa? Mấy thứ này nàng đã có. Nhưng giả dụ nàng chưa có thì cũng không ai vác đi làm quà Valentine, quê chết! Quay đi quay lại, cái ý tưởng làm quà đồ gia dụng dưới bếp vậy là phá sản. Đành chuyển ý thôi. Gã lại vắt óc nghĩ: Nàng còn cần gì nữa trời???
Nghĩ mãi chưa ra, gã tặc lưỡi, nhét lại tờ năm trăm nghìn vào túi. Từ từ nghĩ cho thông đã. Cứ từ từ...
***
Con bé đi xe đạp loạng choạng băng qua đường hơi ẩu. Hai thằng choai trên xe máy chạy vụt ngang đuôi xe, sát sạt. Cú va quệt không mạnh nhưng cũng đủ khiến chiếc xe đạp ngã kềnh. Không dừng lại, chúng quay ngang chửi thề rồi rú ga dông thẳng. Không ít người đi đường chứng kiến. Đa số chép miệng, lắc đầu rồi bỏ đi. Vừa vặn trờ tới, gã hối hả tấp xe dựng lề đường, chạy ra nơi con bé bị ngã. “Chú ơi! Cứu cháu...”. Gã giật mình không tin nổi vào mắt. Cú ngã tưởng nhẹ vậy mà con bé đau đến tái dại, nước mắt lưng tròng, một bên vai áo rách toạc, xụi lơ, xây xát.
“Ngồi dậy nào, từ từ thôi cháu”. Gã dìu cô bé tập tễnh bước một vào lề. “Nào, cháu ngồi đây đợi chú”. Dắt chiếc xe đạp gửi tạm quán nước xong gã quay lại đã thấy đám đông hiếu kỳ vây quanh. Người đàn ông vẻ như y sĩ đang dùng tay nắn nắn chỗ vai đau. “Gãy xương rồi” - Ông ta đứng lên, buông thõng. “Thôi, anh đã làm ơn thì làm cho chót. Chở giúp cháu tới bệnh viện luôn rồi tìm cách liên lạc với người nhà...”.
Loay hoay gần hết buổi chiều với con bé trong bệnh viện. Phí nhập viện, chụp X-quang, siêu âm..., cộng thêm vài món linh tinh đủ để năm trăm nghìn của gã bay ngon ơ không cần mọc cánh. Rồi cũng tới lúc người thân của cô bé xuất hiện. Một phụ nữ trung niên ăn mặc tồi tàn với gương mặt dãi dầu. Chị lập cập cảm ơn, lập cập móc tiền từ trong cái ví lận tuốt cạp quần xin trả. Gã xua tay: “Thôi, không có bao nhiêu, coi như em giúp cháu. Chị giữ tiền mà bồi dưỡng thêm cho cháu mau lành...”.
***
Ngày 14 tháng 2.
- Anh lại không có quà, em có buồn không?
- Không sao, em quen rồi!
- Đừng cay đắng với anh nữa mà. Xin em...
Mặt gã ỉu xìu xìu như con cún phạm lỗi bị ăn roi. Nàng liếc gã, che miệng:
- Nói vậy chớ em có quà rồi...
Quà gì? Ai tặng? Gã suýt nhảy nhổm khỏi ghế.
- Thì quà... hai ly chè với một tối công viên.
Trời ạ! Lại còn chọc quê tui... Gã thở xì ra, nhẹ gánh, nhưng tiếng thở nghe chen nỗi buồn.
- Anh biết lỗi rồi. Anh hứa sang năm...
- Đùa anh thôi, chớ em nhận quà anh thiệt rồi đó. Quà to...
- ?!
- Chuyện anh vừa kể là món quà Valentine to nhất em từng được nhận. Quà ấy chắc chắn cũng không “đụng hàng”...