Thứ Ba, 1/7/2025
Hà Nội 360
Di sản
Khám phá
Lối sống
Đô thị các nước
Hà Nội 360
Xưa và nay
Hà Nội văn
Độc lạ
Di sản
Khám phá
Đi đâu - Xem gì
Hà Nội đêm
Món ngon Hà Nội
Lối sống
Sống đẹp
Xu hướng
Cộng đồng mạng
Đô thị các nước
cảm nhận
Hoa nở trong tối
Mày sinh ra để phá đời tao, mày biết không? Chiếc cốc rơi xuống sàn, vỡ tan như tiếng gào rách ruột từ mẹ tôi, người sinh ra tôi nhưng chưa bao giờ yêu thương tôi đúng nghĩa. Tôi đứng đó, không khóc, không đáp.
Hà Nội văn
Hương mùa hạ
Giữa trưa hè oi ả, một bình sen trắng, vài chiếc lá xanh, lấp ló nhụy vàng trong quán cà phê xưa ở Hà Nội tựa như bức tranh thủy mặc.
Tình mẹ
Bà ta là một người đàn bà đáng ghét. Đôi gót chân nứt nẻ của bà ta đặt lên chiếc giường của bố, nơi mà 3 năm trước mẹ tôi cũng từng nằm ở đó. Tôi ghét bà ta như ghét bất cứ người đàn bà nào không phải mẹ tôi mà lại bước vào nhà tôi.
Mùi vị quê nhà
Ngồi trước máy tính mười lăm phút rồi mà Mai chưa thể viết nổi một dòng báo cáo nào. Bé Bi vẫn loay hoay trên giường, chưa ngủ vì thiếu hơi mẹ. Cuối ngày vừa mệt, vừa không thể tập trung, Mai bực dọc quát:
Chờ em ở cuối con đường
Trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở, tiếng hô hoán của y, bác sĩ hòa lẫn với âm thanh lộc cộc của chiếc băng ca được đẩy lao đi về phía phòng cấp cứu, Duy vừa chạy theo vừa gào lên tuyệt vọng:
Chạm khẽ vào mùa hạ
Rồi mùa hạ cũng đón chào thế gian bằng những tia nắng mới. Rau trong vườn đã lên xanh, bầy chim sẻ kêu lích chích rộn ràng trên những vòm cây mát rượi.
Kỷ niệm của ông nội
Từ ngày chuyển vào nhà mới, Bin thích lắm lớp sơn màu xanh da trời, nhất là nền gạch hoa láng bóng, nơi cậu tha hồ chơi bắn bi hay ghép những tòa lâu đài lego cùng đám bạn. Tiếng cười nói ríu rít của lũ trẻ vang vọng khắp căn nhà. Chỉ có ông nội dường như không hòa chung niềm vui ấy.
Đêm ngọc trai
Ánh đèn lung linh đổ xuống, chiếu rọi lên những viên ngọc trai lấp lánh, tạo nên không gian huyền ảo, lung linh như một câu chuyện cổ tích. Buổi trình diễn chính thức bắt đầu, đưa khán giả vào một hành trình khám phá vẻ đẹp tinh tế, quý phái của những viên ngọc quý giá.
Những cành đào trên sân ga
Xưa nay cứ nhắc đến đào là nghĩ đến Tết, và Tết đến, người Hà Nội, dù khó khăn, tùng tiệm đến mấy cũng cố sắm cho nhà mình một cành đào đón xuân. Tết là phải có đào.
Chất lính
Gió chướng thổi ào ào phía ngoài sông. Từng đợt sóng lăn tăn vỗ vào bãi lá. Hùng ra cửa đứng một mình với buổi chiều ngả dài bóng nắng. Bên kia tiếng chim bìm bịp kêu vang, khơi đầy kỷ niệm trong lòng anh.
Những giai điệu của ngõ
Hẻm nhỏ ngõ sâu trong lòng Hà Nội từ lâu vẫn luôn cho người ta một ấn tượng gần như cố hữu về sự thanh vắng và tĩnh lặng.
Chuyến đò cuối cùng
Trời đã vào đông, thời tiết vùng cao đỏng đảnh chẳng khác gì một người khó tính. Mới ló nắng đã tuôn mưa. Mà mưa thì cứ dầm dề, dai dẳng, còn nắng chỉ lóe lên yếu ớt, mong manh.
Mưa đêm...
Tiếng sấm giữa đêm khiến anh chợt tỉnh: “Lại mưa rồi. Hà Nội năm nay mưa nhiều quá!”.
Vết sẹo
Từ ngày lên cấp ba, thằng Hải thường ở tịt trong nhà. Hiếm khi người ta thấy nó ló mặt ra ngoài phố, trừ những lúc đi học. Nó đã tỏ tường một sự thật, điều mà người ta lâu nay vẫn bàn tán xì xào, rằng nó không phải con của bố nó.
Ly cà phê bản Noong Bua
Hồi ấy là vào tháng 5 năm 1973. Hiệp định về đình chiến và chấm dứt chiến tranh ở Lào đã ký kết được ba tháng. Đại đội tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ chốt giữ cắm cờ theo Hiệp định ở khu vực Keng Nhao, phía tây đường 231 trên cao nguyên Bolaven.
Mùa xao xuyến nhớ heo may
Một sáng mùa thu, giữa những bộn bề thường ngày, cô em gửi vào nhóm chung tấm hình gói cốm xanh bọc trong lá sen. Chỉ một hình ảnh nhỏ bé ấy thôi cũng đủ khiến lòng tôi da diết nhớ mùa thu Hà Nội.
Thương nhớ dế cơm
Chuyến du lịch nghe chừng không được suôn sẻ là mấy vì gặp đúng những hôm mưa xối xả. Sau cơn mưa tôi và bạn lang thang sau phía trạt cỏ để hít khí trời trong lành.
Duyên tháp Bút
Từ quê lên Hà Nội học đại học, năm đầu độ đôi ba tháng tôi về thăm nhà một lần. Lần nào mẹ cũng tiễn ra tận sân ga, lúc tôi yên vị đâu đấy trên tàu rồi bà vẫn đứng ngóng lên. Qua cửa sổ toa, tôi ngoái xuống dặn:
Trở về cố hương
Chiếc taxi lao vun vút hướng lên sân bay Nội Bài. Nghĩ đến người chị ruột đã xa cách gia đình, bặt tin đến bảy chục năm trời, bà Sơn hồi hộp, bồn chồn đến lạ. Bà chỉ nhang nhác nhớ dung mạo bà Giang qua ảnh hồi nhỏ.
Xem thêm