Thứ Năm, 3/7/2025
Hà Nội 360
Di sản
Khám phá
Lối sống
Đô thị các nước
Hà Nội 360
Xưa và nay
Hà Nội văn
Độc lạ
Di sản
Khám phá
Đi đâu - Xem gì
Hà Nội đêm
Món ngon Hà Nội
Lối sống
Sống đẹp
Xu hướng
Cộng đồng mạng
Đô thị các nước
truyện ngắn
Hoa nở trong tối
Mày sinh ra để phá đời tao, mày biết không? Chiếc cốc rơi xuống sàn, vỡ tan như tiếng gào rách ruột từ mẹ tôi, người sinh ra tôi nhưng chưa bao giờ yêu thương tôi đúng nghĩa. Tôi đứng đó, không khóc, không đáp.
Hà Nội văn
Hương mùa hạ
Giữa trưa hè oi ả, một bình sen trắng, vài chiếc lá xanh, lấp ló nhụy vàng trong quán cà phê xưa ở Hà Nội tựa như bức tranh thủy mặc.
Tình mẹ
Bà ta là một người đàn bà đáng ghét. Đôi gót chân nứt nẻ của bà ta đặt lên chiếc giường của bố, nơi mà 3 năm trước mẹ tôi cũng từng nằm ở đó. Tôi ghét bà ta như ghét bất cứ người đàn bà nào không phải mẹ tôi mà lại bước vào nhà tôi.
Mùi vị quê nhà
Ngồi trước máy tính mười lăm phút rồi mà Mai chưa thể viết nổi một dòng báo cáo nào. Bé Bi vẫn loay hoay trên giường, chưa ngủ vì thiếu hơi mẹ. Cuối ngày vừa mệt, vừa không thể tập trung, Mai bực dọc quát:
Chờ em ở cuối con đường
Trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở, tiếng hô hoán của y, bác sĩ hòa lẫn với âm thanh lộc cộc của chiếc băng ca được đẩy lao đi về phía phòng cấp cứu, Duy vừa chạy theo vừa gào lên tuyệt vọng:
Kỷ niệm của ông nội
Từ ngày chuyển vào nhà mới, Bin thích lắm lớp sơn màu xanh da trời, nhất là nền gạch hoa láng bóng, nơi cậu tha hồ chơi bắn bi hay ghép những tòa lâu đài lego cùng đám bạn. Tiếng cười nói ríu rít của lũ trẻ vang vọng khắp căn nhà. Chỉ có ông nội dường như không hòa chung niềm vui ấy.
Thân phận
Thu ngồi dưới bờ đất nhìn lên ngọn xoan cao tít. Hoa xoan tim tím, thơm ngát. Nước mắt đã thôi rơi, như mọi lần, một giọt đọng lại trên má lúm của Thu như nhắc nhở.
Đêm ngọc trai
Ánh đèn lung linh đổ xuống, chiếu rọi lên những viên ngọc trai lấp lánh, tạo nên không gian huyền ảo, lung linh như một câu chuyện cổ tích. Buổi trình diễn chính thức bắt đầu, đưa khán giả vào một hành trình khám phá vẻ đẹp tinh tế, quý phái của những viên ngọc quý giá.
Những cành đào trên sân ga
Xưa nay cứ nhắc đến đào là nghĩ đến Tết, và Tết đến, người Hà Nội, dù khó khăn, tùng tiệm đến mấy cũng cố sắm cho nhà mình một cành đào đón xuân. Tết là phải có đào.
Đường về
Chiếc xe con dứt khỏi đại lộ, rẽ vào con đường nhỏ. Tuyến đường liên xã mang dáng vẻ xập xệ của vùng quê xa. Nhưng với Chính, đó là đường về nhà nên dù xấu xí cỡ nào anh cũng thấy đáng yêu.
Làm bạn với AI
Căn hộ tập thể nhà ông Bội, bà Thư nằm ở tầng ba, cửa ra vào nhỏ hẹp, sơn tường đã bong tróc phần nhiều, bộ sa lông cũng cũ kỹ. Đã thế, ông quyết giữ cái tivi đen trắng, cái đài cát sét làm kỷ niệm.
Nem rán giòn tan nồng nàn tình mẹ
Tôi nhớ cái lạnh tê tái gió mùa, nhớ những bữa cơm nóng hổi cả nhà quây quần bên nhau, nhớ vị Tết của chiếc nem rán thơm lừng giòn rụm mẹ làm…
Chất lính
Gió chướng thổi ào ào phía ngoài sông. Từng đợt sóng lăn tăn vỗ vào bãi lá. Hùng ra cửa đứng một mình với buổi chiều ngả dài bóng nắng. Bên kia tiếng chim bìm bịp kêu vang, khơi đầy kỷ niệm trong lòng anh.
Sóng sánh mảnh trăng
Sống làm gì nữa khi bao quanh toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung mờ ảo. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ trong não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối...
Qua ngày giông bão
Đêm. Mưa vẫn rào rạt rơi trên mái nhà. Mẹ lấy tấm nilon, che quanh chiếc mùng để mưa không rớt xuống người những đứa trẻ. Chúng đang say giấc nồng sau một hai tiếng đồng hồ vật lộn với mớ bài tập ở trường, dưới ánh đèn leo lét.
Ngày phố vào đông
“Tần ngần em gái mười lăm tuổi/ Hà Nội vào đông má ửng hồng”. Tôi viết câu thơ ấy khi một lần chuyện phiếm giữa “cái lạnh đầu đông” của Hà Nội, người bạn tôi đã bảo: “Giải nghĩa cái lạnh đầu đông của Hà Nội là gì ư? Các ông cứ hình dung trước mặt mình một “tiểu thư Hà thành” tuổi mười lăm là rõ”.
Những giai điệu của ngõ
Hẻm nhỏ ngõ sâu trong lòng Hà Nội từ lâu vẫn luôn cho người ta một ấn tượng gần như cố hữu về sự thanh vắng và tĩnh lặng.
Chuyến đò cuối cùng
Trời đã vào đông, thời tiết vùng cao đỏng đảnh chẳng khác gì một người khó tính. Mới ló nắng đã tuôn mưa. Mà mưa thì cứ dầm dề, dai dẳng, còn nắng chỉ lóe lên yếu ớt, mong manh.
Mưa đêm...
Tiếng sấm giữa đêm khiến anh chợt tỉnh: “Lại mưa rồi. Hà Nội năm nay mưa nhiều quá!”.
Vết sẹo
Từ ngày lên cấp ba, thằng Hải thường ở tịt trong nhà. Hiếm khi người ta thấy nó ló mặt ra ngoài phố, trừ những lúc đi học. Nó đã tỏ tường một sự thật, điều mà người ta lâu nay vẫn bàn tán xì xào, rằng nó không phải con của bố nó.
Còn ai ninh cháo muối cà…
Thu đã se se lạnh khi sớm mai, khuya tối nhưng cái nóng nực lẫn với hanh khô những buổi trưa khiến ta vẫn thích thứ gì đó mát lành, thanh đạm với hương vị dân dã nấn ná từ đầu lưỡi tới trái tim. Là ta đang nhớ đến món cháo đậu cà, thức quà giản dị gây thương nhớ của ngày nắng nóng Hà Nội.
Nhìn cây
Hoa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trước mặt. Kim ngắn chỉ số 7, kim dài nhích dần tới số 12. Văn phòng hẳn không còn ai ngoài cô và vị cư dân U70 đang thao thao bất tuyệt về một cái cây.
Xem thêm