Thứ Năm, 21/11/2024
Hà Nội 360
Di sản
Khám phá
Lối sống
Đô thị các nước
Hà Nội 360
Xưa và nay
Hà Nội văn
Độc lạ
Di sản
Khám phá
Đi đâu - Xem gì
Hà Nội đêm
Món ngon Hà Nội
Lối sống
Sống đẹp
Xu hướng
Cộng đồng mạng
Đô thị các nước
truyện ngắn
Mưa đêm...
Tiếng sấm giữa đêm khiến anh chợt tỉnh: “Lại mưa rồi. Hà Nội năm nay mưa nhiều quá!”.
Hà Nội văn
Vết sẹo
Từ ngày lên cấp ba, thằng Hải thường ở tịt trong nhà. Hiếm khi người ta thấy nó ló mặt ra ngoài phố, trừ những lúc đi học. Nó đã tỏ tường một sự thật, điều mà người ta lâu nay vẫn bàn tán xì xào, rằng nó không phải con của bố nó.
Còn ai ninh cháo muối cà…
Thu đã se se lạnh khi sớm mai, khuya tối nhưng cái nóng nực lẫn với hanh khô những buổi trưa khiến ta vẫn thích thứ gì đó mát lành, thanh đạm với hương vị dân dã nấn ná từ đầu lưỡi tới trái tim. Là ta đang nhớ đến món cháo đậu cà, thức quà giản dị gây thương nhớ của ngày nắng nóng Hà Nội.
Nhìn cây
Hoa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trước mặt. Kim ngắn chỉ số 7, kim dài nhích dần tới số 12. Văn phòng hẳn không còn ai ngoài cô và vị cư dân U70 đang thao thao bất tuyệt về một cái cây.
Ly cà phê bản Noong Bua
Hồi ấy là vào tháng 5 năm 1973. Hiệp định về đình chiến và chấm dứt chiến tranh ở Lào đã ký kết được ba tháng. Đại đội tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ chốt giữ cắm cờ theo Hiệp định ở khu vực Keng Nhao, phía tây đường 231 trên cao nguyên Bolaven.
Thương nhớ dế cơm
Chuyến du lịch nghe chừng không được suôn sẻ là mấy vì gặp đúng những hôm mưa xối xả. Sau cơn mưa tôi và bạn lang thang sau phía trạt cỏ để hít khí trời trong lành.
Duyên tháp Bút
Từ quê lên Hà Nội học đại học, năm đầu độ đôi ba tháng tôi về thăm nhà một lần. Lần nào mẹ cũng tiễn ra tận sân ga, lúc tôi yên vị đâu đấy trên tàu rồi bà vẫn đứng ngóng lên. Qua cửa sổ toa, tôi ngoái xuống dặn:
Trở về cố hương
Chiếc taxi lao vun vút hướng lên sân bay Nội Bài. Nghĩ đến người chị ruột đã xa cách gia đình, bặt tin đến bảy chục năm trời, bà Sơn hồi hộp, bồn chồn đến lạ. Bà chỉ nhang nhác nhớ dung mạo bà Giang qua ảnh hồi nhỏ.
Như những dòng sông
Hồi chiến tranh, tía tôi đi công tác và hy sinh trên dòng Mê Kông, lúc đó tôi mới tượng hình sáu tháng.
Gió qua phố cũ
Người đàn ông xa lạ ấy tìm đến Nhi, cứu vãn cuộc hôn nhân của cô. Giữa lúc kinh tế eo hẹp, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng đã đến mức không thể đối thoại quá vài phút thì Nghiên đề nghị Nhi giúp anh ta viết một cuốn hồi ký, mỗi tháng sẽ trả công một số tiền mà vợ chồng cô dành dụm cả năm cũng không thể có được.
Nhớ những mùa khai trường
Tôi nhớ phố của ngày thu dịu dàng, tháng Chín giao mùa xao xuyến bước chân. Hàng cây bên đường bắt đầu thay lá, vài chiếc lác đác trên vỉa hè, lăn lóc khi cơn gió ngang qua.
Nhà rộng, nhà hẹp
Nhung đứng trước gương ngắm chiếc váy hoa cô mua ở nước ngoài, cả màu hoa và kiểu may làm cô ưng ý nhất trong tủ đồ của mình. Nhung hình dung mọi người sẽ dồn ánh mắt, xuýt xoa trước nhan sắc, phong độ của cô trong buổi gặp mặt bạn học cũ lớp 12B nhân kỷ niệm 15 năm ra trường.
Hoa dưới chân rừng
Ông Dự dốc ngược chiếc ống nứa nhẹ bẫng lên miệng, tay lắc lắc như tìm kiếm giọt rượu cuối cùng. Con Mực ngồi cạnh, cái đuôi ngoe nguẩy, mắt nhìn xuống nền đất vẻ như chờ được chủ thưởng cho một cục xương.
Món ăn những ngày nghèo khó
Cây đu đủ sau vườn bị quật ngã bởi trận bão đêm qua. Gió kèm mưa làm hỏng thêm cả rau màu. Những chùm quả đu đủ non có lẽ vì nặng quá mà làm thân cây bị gãy đôi. Nhìn cây đu đủ mà những ký ức của ngày xa xưa lại ùa về, đó là những ngày nghèo đói ăn món lõi đu đủ mẹ muối sao mà thấy ngon đến thế...
Nắng mai rực rỡ
Cửa sổ he hé mở. Chút ánh sáng khe khẽ lọt qua. An nặng nhọc quay lại, quắc mắt nhìn cậu thanh niên nằm giường đối diện. Nhưng cậu ta dường như chẳng quan tâm thái độ của An. Cậu ta nói chuyện rồi pha trò. Mọi người trong phòng được một trận cười. An chẳng thấy vui. Sao có thể cười được khi đau đớn đang giày vò thân xác.
Chõng tre thương nhớ
Buổi tối lại mất điện, bố khệ nệ chuyển chõng tre từ hiên nhà ra góc sân, nơi cây mãng cầu xum xuê lá đang cho bóng mát rượi. Lúc đã định hình được chỗ đặt, bố lại trở vào nhà bê thêm ấm nước trà ra ngồi nhâm nhi hóng gió.
Bức chân dung dang dở
Trước khi về Mỹ, Hoàn đưa tôi dạo quanh con phố. Anh lái xe chầm chậm như không thể nào chậm hơn nữa. Những quán cà phê buổi chiều đông kín người. Xe cứ đi vòng vòng gần một tiếng đồng hồ như thế. Tôi vòng tay ôm chặt lấy eo Hoàn, cảm nhận từ anh một cảm giác tin cậy lạ lùng. Tiếng Hoàn chen cùng âm thanh hỗn tạp trên đường phố:
Hai người mẹ
Tiếng còi ô tô phá tan không gian tĩnh mịch làm Mai tỉnh giấc lúc trời còn mờ sương. Cách nhà cô chừng hơn chục mét là một điểm chờ xe buýt đơn sơ với mái che bằng nhựa và ghế ngồi là thanh sắt sơn màu đỏ.
Em là vợ lính
- Con sẽ lấy anh Dũng. Con yêu anh ấy, vất vả thế nào con cũng chịu được. Con suy nghĩ kỹ rồi. Mẹ đồng ý cho chúng con lấy nhau, mẹ nhé!
Leck
Chức đang chuẩn bị nước tắm cho con thì chuông điện thoại reo. Anh nhìn màn hình, lau vội tay rồi cầm máy lên nghe.
Thợ đóng giày
Dù đã có thâm niên mười hai năm trong cái nghề đặc biệt - nghề đóng giày cho những bệnh nhân phong, nhưng Công cũng phải cười dở khóc dở khi mà đám trẻ vừa nghe anh hỏi thăm đường vào nhà một người bệnh phong đã ù té chạy, hét toáng lên: “Hủi chúng mày ơi! Chạy đi, chạy đi kẻo lây!”.
Trong khu vườn của ngoại
Những lần về với ngoại, trong ngôi nhà ấm cúng đượm mùi thời gian, tôi thường ngồi thật lâu bên ô cửa sổ hướng ra khu vườn. Chỉ cần mở cánh cửa gỗ bện dày dấu vết nắng mưa, một màu xanh êm ả sẽ ngập đầy ánh mắt, ngay ngoài kia là thiên đường của quãng đời ấu thơ.
Xem thêm