Nhớ Tết 1975 lịch sử
Xuân Ất Mão 1975 là một mùa xuân có nhiều cảm xúc với những người lính trung đoàn 9 chúng tôi. Cảm xúc cả về thời cuộc, về cảnh vật thiên nhiên xung quanh cùng niềm vui chiến thắng dồn dập đổ về.
Những ngày tháng cuối cùng của năm 1974 trôi qua bình dị, cánh lính tiểu đoàn 2 hân hoan sau mùa tăng gia khi thu hoạch được hơn chục tấn thóc nương tự tay mình trồng, mong mỏi Tết này sẽ được ăn bát cơm gạo mới tự túc.
Vậy mà có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, mọi thứ xoay nhanh như chong chóng. Chúng tôi được phổ biến, cả trung đoàn sẽ chuyển địa bàn chiến đấu xuống phía Nam. Sau khi được bổ sung đầy đủ súng đạn và lương thực, vào một sáng sớm khi cây cỏ còn ẩm ướt, đại đội tôi lên đường hành quân, nhằm hướng Nam thẳng tiến.
Đường hành quân phía tây đường 14, chỉ cách chừng hai chục cây số mà có rất nhiều khu rừng như còn nguyên sinh. Hầu như không thấy dấu tích của bom đạn. Rừng rậm, nhiều cây cổ thụ đủ loại. Muông thú, chim chóc rất nhiều. Có đoạn, chúng tôi đi dọc một suối đất cạn, thấy trong lòng suối cả một đàn lợn cỏ cỡ chục con đang sục sạo kiếm ăn. Ở những quãng rừng thưa, thỉnh thoảng lại thấy bóng nai, hoẵng chạy vụt qua. Qua vài đoạn suối cạn, thấy cá quẫy dày đặc.
Do phải giữ bí mật, cả đơn vị vẫn miệt mài đi tiếp. Một hôm, bên một bãi đất sát chân núi, chúng tôi còn gặp một lũ công đất. Những con công đen tuyền, to như những con ngỗng đang nhảy múa với nhau.
Qua chừng trăm cây số đường rừng hành quân, chúng tôi tới nơi tập kết mới. Đó là cánh rừng già khá bằng phẳng có rất nhiều cây cổ thụ và những bãi cỏ rộng cùng nhiều khe suối cạn nhằng nhịt xung quanh. Chắc về mùa mưa, nước trên núi chảy tràn xuống đây rất nhiều, tạo thành những con suối nhỏ. Nơi chúng tôi đóng quân nằm cách quốc lộ 14 chỉ hơn chục cây số. Toàn đơn vị được lệnh chặt cây làm hầm, sinh hoạt bình thường, nhưng không được tự tiện nổ súng để giữ bí mật tuyệt đối. Lúc này, những người lính chúng tôi chưa ai biết được cụ thể nhiệm vụ sắp tới của đơn vị là gì. Mấy ngày ở đây, chúng tôi đào hầm, lập vài điểm chốt, chia nhau lùng sục ra xung quanh và tìm cách cải thiện bữa ăn.
Điểm ngồi chốt của trung đội tôi quay về hướng Đông. Cạnh hầm chốt có một cây rất to tới hơn cả một người ôm, cao hơn chục mét. Thân cây cao vút và có nhiều cành to xòe ra khá rậm rạp, tạo tán rất dày. Mãi mới nhận ra đó là cây kơ-nia. Quả của nó rụng xuống trông na ná như quả bàng. Đem đập hạt ra, trong đó cũng có một cái nhân như nhân hạt bàng, ăn rất bùi. Chúng tôi đi cải thiện kiếm rau rừng nhưng bây giờ chỉ có một món duy nhất là quả sung, có ở cánh rừng bên cạnh.
Ở vùng rừng này, khi đi lùng sục, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp lợn rừng và hươu, nai. Có lần còn phát hiện cả những dấu chân hổ. Không gặp voi nhưng mé rừng gần đấy cạnh mấy vũng nước to thấy có nhiều bãi phân voi to tướng.
Tết Ất Mão đã đến rất gần. Chúng tôi được lệnh chuẩn bị đón Tết ngay tại khu rừng này. Chuẩn bị cho chiến dịch nên lúc này chỉ được cấp gạo nếp, đỗ xanh và thịt lợn. Còn rảnh rang mấy ngày, chúng tôi tổ chức gói bánh chưng. Khe núi phía Đông gần đó có cả rừng lá dong, chúng tôi chọn những lá to và đẹp nhất. Những thằng biết gói bánh chưng được tập trung lại. Anh nuôi ngâm gạo, đỗ..., đúng bài bản.
Thế là đêm 30 Tết, chúng tôi nấu bánh chưng bằng củi gộc bên bờ suối, tổ chức sinh hoạt đại đội. Mùng một Tết, mỗi người được phát một chiếc bánh chưng to và chúng tôi được nghỉ ngơi cả ngày, ngồi tán chuyện và chơi bài “tiến lên”.
Sáng mùng hai Tết, chúng tôi nhận lệnh hành quân. Sau hơn hai giờ đi chếch về hướng Đông Nam, chúng tôi đến một chân dãy núi cao. Dãy núi này rất dài, chạy dọc từ Bắc xuống Nam, nằm sát đường 14 về phía Tây, có đỉnh cao nhất là 884 mét. Qua đỉnh núi, đi xuống đến ba, bốn trăm mét nữa là những dải đất rộng chạy dài theo sườn núi. Đây là nơi tập kết để chuẩn bị cho trận đánh. Lúc này chúng tôi được phổ biến, nhiệm vụ của cả trung đoàn là đánh phục kích, cắt đứt đường 14 để ngăn không cho địch từ Pleiku xuống chi viện cho Buôn Ma Thuột.
Sau hai tuần làm xong trận địa, đơn vị lặng lẽ ém quân chờ đợi.
Ngày 7-3-1975, tiểu đoàn 2 chúng tôi cùng trung đoàn nổ súng đánh địch, cắt đường 14 khi một tiểu đoàn thuộc trung đoàn 45, sư đoàn 23 của địch hành quân từ Pleiku xuống. Trận đánh diễn ra chỉ trong chừng một tiếng. Cả đoàn xe địch bị bắn cháy và quân địch bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn một số ít tháo lui quay về Pleiku, bỏ lại 2 khẩu pháo 105 ly. Mấy ngày sau, đơn vị chúng tôi rời núi xuống đánh thêm vài trận nhỏ nữa rồi đánh vào Cheo Reo, rồi xuống đồng bằng. Không ai có thể ngờ chiến thắng cứ dồn dập như thế cho tới ngày 30-4-1975.
Chúng tôi cũng rời hẳn khỏi núi rừng từ đó và chưa có dịp trở lại cánh rừng nơi chúng tôi được ăn cái Tết cuối cùng của cuộc chiến với nhiều cảm xúc không bao giờ quên.